Tuổi già
Đêm đã dần buông xuống, tôi nằm trên chiếc võng đong đưa nghe bài Ashitaka and San của Joe Hisaishi bỗng dưng một cảm xúc trào dâng đến kỳ lạ. Nhìn ông say sưa với từng phím đàn, gương mặt hạnh phúc trong âm thanh bay bổng, tôi chợt nghĩ đến tuổi già của mình... liệu có sự nhẹ nhàng, bình an như những nốt nhạc này không!
Tôi cũng không hiểu sao, dạo gần đây thỉnh thoảng tôi cũng hay nghĩ về điều đó... chắc vì gần đây tôi hay nghe người ta bàn đến các vấn đề như: "Lập kế hoạch để tự do tài chính ở tuổi 50 , Chuẩn bị gì để tuổi 50 được tự do và căng tràn sức sống..." Có vẻ như xã hội đang có một sự dịch chuyển tư duy, họ bắt đầu nghĩ về tuổi già của mình nhiều hơn. Nếu như thời của cha mẹ tôi chỉ biết sống ngày nào hay ngày đó, tuổi già cứ đến một cách chậm rãi. Ba mẹ tôi khi trẻ cũng chẳng quan tâm nhiều đến việc về già mình sẽ sống thế nào, chỉ biết là sẽ vui sống cùng con cháu thế thôi. Nhưng ngày nay người trẻ khoảng tầm 35 - 40 tuổi trở lên họ bắt đầu đã suy tư, nghĩ về tuổi 50 của mình, và họ bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ 40 tuổi như: học cách chăm sóc sức khỏe, chuẩn bị tài chính, chăm sóc sức khỏe tinh thần, học cách tự chăm sóc bản thân để ít lệ thuộc con cháu, họ cố gắng nâng chất lượng cuộc sống khi về già... Tôi cảm nhận đây là một tín hiệu tốt cho thấy sự phát triển về mặt nhận thức và tư duy xã hội VN đang được nâng lên, dần dần người già ở VN sẽ có chất lượng sống tốt hơn, họ không còn bị lệ thuộc con cháu nhiều, họ trân trọng thời gian còn lại của mình nhiều hơn, bớt buồn phiền hơn, an ổn tâm hồn nhiều hơn.
"Khi chúng ta già
Em muốn được lên Sapa trồng rau.
Nuôi thêm mấy con gà đẻ trứng
Anh đọc sách, em pha trà
Trước hiên nhà em tưới mấy luống hoa
Khi chúng ta già
Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời
Khi chúng ta già
Con cháu chúng ta đã lớn
Chúng thuộc về đám đông
Di chuyển rất nhanh về phía trước
Chân chúng mình run... chúng mình không kịp bước
Mình nương tựa vào nhau
Nuôi gà
Trồng rau
Và gói cả thế gian vào lòng bàn tay."
Nguyễn Thị việt Hà
Là một trong số những bài thơ tôi rất thích, mỗi người sẽ có một cách tận hưởng tuổi già khác nhau. Trên đường đời có khi chúng ta sẽ đi cùng nhau nhưng cũng có khi ta sẽ đi một mình... nhưng cái quan trọng là mỗi ngày trôi qua ta đều có niềm vui hạnh phúc trên mỗi bước chân. Với tôi mỗi giai đoạn, mỗi ngày trôi qua là một ngày mới, là những học hỏi mới, trải nghiệm mới, những bắt đầu mới vì... chưa bao giờ là quá muộn hay quá già để ta làm những điều mới mẻ trong cuộc sống. Hy vọng các bạn sẽ tô vẽ thật nhiều màu sắc trong bức tranh cuộc sống của mình dù bạn ở bất cứ tuổi nào.
"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo mây"
Thời gian
Thời gian không tồn tại từ đầu một cách độc lập, không được tạo ra trước khi vũ trụ hình thành để đứng đó chờ đợi mọi sự kiện được ghi vào trục hoành của mình
Tự do
Làm sao để có tự do ? tự do thông qua độc lập tài chính, chọn lối sống tu hành để tìm kiếm tự do hay chọn lối sống độc thân không vướng bận gia đình...